Thủy mặc là một cái gì đó rất thú hút, rất thú vị và mình vô tình thích phong cách này từ thời sinh viên và đến giờ vẫn thích.Con gái mất 3 tháng để học, và 8 tiếng để vẽ được bức tranh thủy mặc đầu tiên. Tranh thủy mặc (水墨畫 – “tranh mực nước”) là một dòng tranh truyền thống bắt nguồn từ Trung Quốc, sau đó lan rộng sang Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam.
Chất liệu: sử dụng chủ yếu mực tàu (đen) và nước, đôi khi thêm ít màu khoáng hoặc màu tự nhiên.
Kỹ thuật: nhấn mạnh vào nét bút, sắc độ đậm – nhạt, khô – ướt để thể hiện thần thái, chứ không mô tả chi tiết như tranh hiện thực.
Đề tài: thường là phong cảnh (núi, sông, mây, trăng), cây cỏ (trúc, mai, sen, cúc), động vật (chim, cá, ngựa) hoặc nhân vật (ẩn sĩ, hiền triết).
Tư tưởng: chịu ảnh hưởng mạnh từ Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo – thiên về tĩnh lặng, hài hòa, coi trọng “thần vận” (cái hồn, khí) hơn hình dáng bên ngoài.
Nói ngắn gọn, tranh thủy mặc là nghệ thuật vẽ bằng mực và nước, đề cao cái “ý” và tinh thần, hơn là sự mô tả chi tiết của hình thể.